Không ai trong cuộc đời này không mong cầu hạnh phúc và có một gia đình đúng nghĩa với đầy đủ yêu thương của cha mẹ. Ấy vậy mà,
Vợ Khánh Đơn: "Tôi uống thuốc ngủ với suy nghĩ, nếu mình chết sẽ được mẹ thương"
20/11/2021 08:09
"Điều tôi đau lòng nhất là trong những lần tôi nằm viện, thập tử nhất sinh, chưa một lần được mẹ thăm nom", vợ Khánh Đơn, diễn viên Huỳnh Như tâm sự.
Huỳnh Như từ nhỏ đã sống với ông bà nội sau khi cha mất, mẹ đi bước nữa...
Tôi phải mổ 2 lần, tim gần như ngừng đập
Thật may là trời đã bù cho Huỳnh Như ông bà nội?
Ông bà là tất cả của tôi. Tôi không bao giờ quên. Ông bà hiền lắm. Tuy nhà nghèo nhưng lúc nào, ông bà cũng cố gắng cho tôi có được bữa ăn đầy đủ. Bà luôn sợ tôi thiệt thòi nên luôn dành tình thương cho tôi nhiều hơn các anh chị trong nhà.
Tôi nhớ nhất lúc mình bị bệnh, phải phẫu thuật, bà thức trắng đêm, lo tôi không qua khỏi. Bà khóc sưng cả mắt, không ăn không uống, cứ ngồi đó và chờ tôi tỉnh lại. Bà nói, nếu tôi không may mất đi thì chắc bà sẽ đi theo tôi, chứ không thể sống nổi.
Huỳnh Như vừa nhắc đến biến cố bị bệnh, phải phẫu thuật. Cụ thể là thế nào?
Tôi bị sỏi mật, bệnh bình thường nhưng vì đội ngũ y tế ở quê không cẩn thận, khi cắt bỏ túi mật đã làm tôi bị nhiễm trùng và dẫn tới nguy hiểm. Trong vòng 24 giờ mà tôi phải phẫu thuật lần hai. Trước khi phẫu thuật lần hai, tim tôi gần như ngừng đập và hôn mê sâu.
Cô lớn lên trong sự bảo bọc, dạy dỗ của ông bà nội.
2 lần nghĩ quẩn: chết sẽ được mẹ thương!
Tuổi thanh xuân của người con gái là sung sức nhất nhưng Huỳnh Như lại bị bệnh, thậm chí là thập tử nhất sinh. Chỗ dựa tinh thần lớn nhất là bà nội cũng mất. Trong lúc tuyệt vọng, bế tắc nhất, đã khi nào bạn nghĩ quẩn?
Thời gian đó, tôi cảm giác mỗi ngày trôi qua giống như… tạm bợ, thực sự không có ý nghĩa. Tôi trầm cảm nặng. Từ chỗ tự ti vì không có cha mẹ tới suy nghĩ, tại sao mẹ không thương mình.
Áp lực công việc, cuộc sống, tài chính… 18 tuổi, tôi lang thang giữa đất Sài Gòn với 200.000 trong túi, không biết cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu.
Tôi may mắn gặp được một người chị thương, cho về ở chung để dạy nghề nail và làm thợ trong tiệm của chị. Nhờ vậy mà tôi có tiền trang trải chuyện học hành ở Sài Gòn.
Đau lòng nhất là, ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, khi tôi lang thang ở đất Sài Gòn này, mẹ biết nhưng chưa từng một lần kêu tôi về ở cùng mẹ, dù lúc đó mẹ rất khá giả. Hay là mẹ có nỗi khổ tâm riêng mà tôi không biết?
Mỗi khi nhớ mẹ, tôi gọi hỏi thăm nhưng mẹ con cũng chỉ nói được vài ba câu rồi thôi. Tôi lại khóc một mình… Cho đến giờ này, tôi cũng không biết tại sao, mẹ lại không thương tôi như bao người mẹ khác thương con mình. Tôi tuyệt vọng và tự cho mình giống như là "sao chổi" của mẹ.
Đã hai lần, vì quá tuyệt vọng, tôi không kiểm soát được mình mà dẫn đến hành vi tiêu cực. Một lần, tôi uống rất nhiều thuốc ngủ, với suy nghĩ, nếu mình chết, chắc sẽ được mẹ thương. Tôi ngất đi trong phòng khoảng 2, 3 tiếng gì đó thì bạn về đến nhà và đưa vào viện cấp cứu.
Khi bà nội mất, Huỳnh Như may mắn có được tình yêu rất lớn từ ông xã Khánh Đơn. Với cô, dường như cô được "trời bù" cho mất mát.
Lúc này, các bác sĩ mới hướng dẫn tôi làm phác đồ điều trị bệnh trầm cảm ở giai đoạn 3. Người chị đã cưu mang tôi, tiếp tục giúp đỡ tôi rất nhiều. Lúc đó, tôi ít nói, ít cười và ngại giao tiếp nhưng rồi dần dần bệnh cũng đỡ.
Tôi bắt đầu đi quay, sau đó vùi đầu vào công việc, chụp mẫu cho các shop, quay ngày quay đêm chỉ cần kiếm được tiền. Cực bao nhiêu, tôi cũng làm. Dần dần, cuộc sống khởi sắc. Tôi thuê được một căn chung cư nho nhỏ.
Trong thời gian làm việc, tôi có quen được một người bạn rất tốt. Vì đồng cảm với tôi nên hai người trở nên thân thiết. Cho đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn xem nhau như chị em ruột.
Thời điểm này, bệnh của tôi đã giảm nhưng mỗi ngày vẫn phải uống 1 viên thuốc. Tưởng đâu tôi sẽ trở lại bình thường thì… nội mất. Tôi làm việc miệt mài, không ngại gian khổ là vì muốn cho nội có được những bữa cơm ngon, cho cuộc sống đỡ chật vật…
Bà nội mất, một lần nữa, tôi không vượt qua được chính mình. An táng cho nội xong, tôi bị cảm giác cô đơn tột cùng. Tôi cảm giác không còn ai thương mình như nội nữa.
Trong vô thức, tôi trốn vào toilet, cắt tay mình với suy nghĩ sẽ đi theo nội. Rồi lại một lần nữa, tôi được cứu sống. Từ lúc đó, bạn tôi luôn bên cạnh tôi, mọi lúc mọi nơi để giúp tôi thoát khỏi bệnh trầm cảm. Nhưng, tổn thương của tôi vẫn còn đó…
Điều tôi đau lòng nhất là, trong tất cả những lần tôi nằm viện, thập tử nhất sinh, thân xác hoang tàn, chưa một lần được mẹ thăm nom, chưa một lần được mẹ ôm ấp, vuốt ve vào lòng. Trời ơi, tim tôi đau thắt lại…
Sau rất nhiều đau khổ, Huỳnh Như giờ đã hạnh phúc, ấm êm trong ngôi nhà của mình. Và đây là tổ ấm ngọt ngào hiện tại của cô và ông xã Khánh Đơn...
Có lẽ, số phận đã định sẵn duyên nợ này cho hai mẹ con tôi. Chắc mẹ cũng không bao giờ muốn con gái mình phải chịu nhiều đau đớn và tổn thương đến vậy! Trên tất cả, tôi không muốn mẹ buồn. Tôi mong mẹ luôn sống mạnh khỏe và hạnh phúc. Và, tôi muốn mẹ biết rằng, tôi luôn mang ơn mẹ đã cho tôi hình hài này và tôi yêu mẹ rất nhiều!
Cảm ơn Huỳnh Như đã chia sẻ và mong bạn luôn được hạnh phúc!